Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2025

Chương 4 - Thì ra, không chỉ có mình tôi, đau khổ vì mối tình đầu

7.  "Chị Hà Minh, chị đi làm lại rồi sao? Đã thấy khỏe hơn chưa?" Đó là giọng cậu Dương, cậu ta gọi với theo từ phía sau khi vừa thấy tôi bước vào sảnh công ty. "Chị đỡ nhiều rồi, cảm ơn em hôm đó đã đưa chị vào viện." "Thực ra chị nên cảm ơn Sếp, hôm đó Sếp gọi em đưa chị vào viện đấy. Mấy ngày hôm nay đều hỏi thăm về chị suốt." - Dương đi cạnh tôi, không ngừng nói chuyện. Còn tôi vừa bước vào thì đã thấy những khóm hoa cẩm tú cầu trong sảnh. Có vẻ như hôm đó tôi không hề gặp ảo giác, mà có hoa bày ở đây là thật.  Tôi kéo tay hỏi Dương, muốn xác nhận lại lần nữa: "Dương ơi, hoa này ở đây từ hôm chị bị ngất đó, đúng không?" Cậu ta nhìn tôi gật đầu quả quyết: "Đúng rồi đó chị, hôm đấy triệu tập nhân viên của phòng để thông báo nhân sự mới mà. Chị bị ngất đúng hôm Sếp mới ra mắt phòng đó". Tôi ngạc nhiên: "Sếp mới sao? Chị tưởng em vừa nhắc đến chú Hoán..." Dương tròn mắt nhìn tôi: "Chưa có ai nói cho chị biết sao? Sau ngày...

Chương 3 - Thời gian qua đi, rồi vết thương nào cũng sẽ lành lại, phải không?

5. Tôi vừa ăn bữa lỡ sáng ngon lành thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến. Tôi mở ra xem, là tin nhắn của Dương, một thực tập sinh mới nhận việc ở công ty tôi: [Chị không đến công ty sao. Sáng nay có kết quả khảo sát dự án mùa cưới mà. Em hồi hộp quá chị, không biết nhóm mình có được lựa chọn không nữa]. Cậu bé này còn trẻ, lại vừa đi du học nước ngoài về, tài năng và nhiệt huyết đều có thừa. Tôi hiện tại thì không được như vậy, chút mệt mỏi khiến tôi lười biếng và nhanh chóng trả lời cậu ta ngay lập tức. Tôi nói rằng hôm nay tôi mệt lắm, và vẫn là ngày nghỉ nên nếu không thực sự cần thì tôi sẽ không đến công ty. Kết quả tôi có thể xem lại vào thứ Hai cũng được. Tôi mới soạn tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì cậu ta đã gọi cho tôi: "Chị à, có lẽ chị phải đến công ty ngay đấy. Sếp yêu cầu tất cả các nhóm dự án có mặt". Và sếp tôi đương nhiên là trưởng phòng kinh doanh. Trong lòng tôi có chút thắc mắc, không hiểu tại sao trưởng phòng lại triệu tập nhân viên vì một việc khôn...

Chương 2 - Sẽ có người kể cho em nghe ký ức về anh

3. Mẹ đón tôi vào nhà, nụ cười trên môi bà vụt tắt khi tôi đưa tấm ảnh ra: "Mẹ, tối nay Đức nói với con chuyện gì lạ lắm. Anh ấy nói con hãy hỏi mẹ về người trong ảnh này." Nhìn thấy gương mặt mẹ biến sắc, thì tôi đã hoàn toàn tin là mọi người thực sự vẫn còn đang giấu tôi chuyện gì đó. Tôi vẫn kiên nhẫn đợi mẹ, mắt không rời khỏi bà. Qua giây phút xúc động, mẹ tôi lén lau giọt nước mắt vừa chực rơi xuống, nghẹn ngào bảo tôi: "Con cứ lên phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ cần sắp xếp lại một vài thứ. Lát nữa, mẹ sẽ lên phòng và nói chuyện với con". Tôi chưa bao giờ thấy mẹ tôi cư xử gượng gạo như vậy. Tôi đành đồng ý, cầm tấm ảnh đi lên phòng. Tôi đặt tấm ảnh lên bàn và ngồi xuống. Tôi trong ảnh có lẽ là những năm học cấp ba, mặc áo đồng phục trường Tây Sơn. Còn người con trai kia, chắc là học sinh chuyên Tự nhiên. "Vậy là học cùng cậu Tùng đó rồi. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?" "Đấy là Hoàng, con trai của bác Dũng. Là đứa bé được mẹ nuôi từ lọt lòng, cùng con lớn lên...

Chương 1 - Trong như mặt nước, sáng hơn trăng rằm